CALI 2008

Kỳ Ngọc Thanh Vân

Cali 16/11/2008

SỐNG VỚI ANH
 
Thời gian trôi qua…Nhanh quá anh nhỉ ?
Mình xa nhau cả một đại dưong.
Khoảnh khắc bên nhau: một vết đậm tình thương,
Và lưu luyến: người đi kẻ ở.

Giờ đây nơi đó,
Anh có nhớ em không ?
Còn em ước mong
Sao có anh bên cạnh,
Để trong tay,
Ta ôn lại kỹ niệm xanh.

Hôm nao, anh đã đến,
Đã ghé vào bến bãi quạnh hiu
Đã cho em hạnh phúc thật nhiều,
Ôi Hạnh phúc…
Em chưa hề có được.

Trên dốc đời trơn, Em từng ngã trượt.
Hạnh phúc niềm vui lần lưọt rủ nhau đi.
Em sống trong tuyệt vọng lẫn hoài nghi.
Và anh đến, đưa tay dìu em dậy.

Anh thương cảm phận em là lau sậy
Giữa bão đời tơi tã mọi niềm tin,
Ngày tháng vật vờ, như bóng không hình.
Và anh đến, đem bình minh rực rở.

Anh đã lắng nghe em từng hơi thở,
Từng niềm đau trăn trở nỗi lòng riêng.
Anh cố đuổi thật xa những quấy nhiễu buồn phiền.
Và anh kết quanh em vòng hy vọng.

Khoảnh khắc cùng anh, trời xanh lồng lộng,
Em xiết bao hạnh phúc nhịp yêu chung.
Trái tim em rộn rả đến tột cùng,
Khi biết muộn niềm đam mê ân ái.

Nhưng sau những men say thấm lặng,
Em sợ đời mõng mảnh ánh tơ vương !
Nhiều lúc bên anh, nghe chết ngọt yêu thuơng,
Mà em vẫn… lo âu nặng trĩu.
Anh có biết ? Và anh có hiểu ?
Đám mây đen từ quá khứ vẫn chưa tan !

Đêm nay… Ôi đêm nay !
Sao mà nhớ anh đến thế !
Càng nhớ anh, Em càng lo sợ một ngày,
Một-ngày-không-có-anh…
Ôi làm sao… em tự tin bước tiếp !

Giờ chỉ biết,
Em nguyện với lòng mình,
Em sẽ sống,
Sống với anh,
Sống đến hết cuộc đời.
Dẫu bến tương lai còn sương khói mù khơi,
Em sẽ sống, và sẽ sống.
Sống để được cùng anh, Ta yêu nhau mãi mãi !
Để thấy cuộc đời còn một mặt mầu xanh.

(Viết ngày 16/11/2008, dựa theo lời và ý thư của người trong thơ)
 
 

Cali 12/2008

Xà Lan Và Tàu Con


Từ một ngày rất xa
Và một ngày không gần
Trên dòng sông định mệnh,
Có một chiếc Xà Lan
Theo mây nước lang thang
Về phương trời bất định.
 
Ai mà biết
Xà Lan nghĩ gì ?
Ai mà biết
Xà Lan mong chi ?
Chỉ một điều nhìn thấy
Nét phong trần cũ kỹ xù xì.

 
Có lúc đời mõi mệt,
Tấp vào chốn hoang vu,
Nghe sương chiều thấm lạnh,
Chừng như sắp tàn thu !
Trên dòng sông định mệnh,
Có một chiếc Tàu Con
Khóc thương đời hao mòn
Thôi hẹn hò bến đợi.
 
Ai mà biết
Tàu Con nghĩ gì ?
Ai mà biết
Tàu Con mong chi ?
Chỉ một điều nhìn thấy
Sắc muộn phiền lấn nét xuân thì.
 
Có lúc đời nặng trĩu,
Lạc vào cõi sương mù,
Nghe tình xuân giá lạnh,
Hạnh phúc đã xa vù !
Rồi một ngày đã đến
Trên dòng sông định mệnh
Cả hai chợt gặp nhau,
Thời-gian-buồn trốn chạy,
Không-gian-buồn tan mau.
Từ nay hai chiếc trước sau
Dẫn nhau đi đến bạc đầu không buông !

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét