GALANG 1984

Kỳ Ngọc Thanh Vân
 
 

Bài #1 - Galang 10/06/1984 
Em là Cơn Gió Đời Anh

Này em hỡi...
   Em là cơn gió lốc,
         Là sóng triều dâng hối hả bãi lòng anh,
         Là dặm đường xa một bóng mây xanh,
         Là rực rở mai hồng tia thứ nhất.
Cám ơn em đã có trong trời đất.
        Cho không gian tẻ ngắt bớt dần đi,
        Cho chút bâng khuâng rộn rả một hai khi
                Đôi mắt ấy nụ cười bắt gặp.

Này em hỡi...
   Em là cơn gió thoảng,
         Là giọt sương mai lãng đãng buổi mù sương,
         Là gần là xa là phúc lẫn tai ương,
         Là trước mặt mà trăm đường xa cách !
Cám ơn em đã là người viễn khách
         Cho quán hồn anh rộn rả phút giây vui,
         Cho dẫu nay mai biền biệt một phương trời
                 Đôi mắt ấy nụ cười xa vắng.

Này em hỡi...
   Em là cơn gió lặng,
          Là lớp phù sa bồi lắp đáy lòng anh,
          Là nỗi phiền lo ray rức tháng ngày nhanh,
          Là gì nữa tự mình chưa dám đáp.
Cám ơn em đã gầy cơn bão táp
          Cho buổi thanh phong trống trải mở hồn ra,
          Cho lòng đối lòng ta hiểu được ta
                  Đôi mắt ấy nụ cười không thể tắt.
 



Bài #2 - Galang 26/06/1984 
Galang Mưa

Galang mưa...
Buồn ? vui ? Hỡi em ?

Một cõi thênh thang nhưng vô cùng ấm áp.
Có Em dịu dàng khó hiểu...
Có Anh sôi nổi sóng ngầm...
Và có những điều chưa câu giải đáp !
 
Mãi mãi một đời thiếu thốn
Hay vương lấy một dáng hương xa ?
Mãi mãi một đời chạy trốn
Hay sống tận lòng ta ?
 
Galang mưa...
Lời xôn xao tự ngàn xưa vọng lại
Muốn nhắn nhủ gì đây...
Hảy hồn nhiên như cỏ như cây ?
Hảy mê say như chim trời nương gió ?
 
Bao nhiêu năm lòng riêng bỏ ngõ,
Hảy sống sao cho thật một kiếp này.
Với trái tim còn đỏ,
Với hơi thở còn đầy.
 
Hảy tự nhiên như gió như mây...
Gió lên... ai hẹn ?
Mây tụ... ai hay ?
Tình đầy... ai vợi ?
Yêu chín... ai lay !?
 
 

Bài #3 - Galang 08/07/1984 
Những Lúc Vắng Ai

Những lúc vắng ai... Căn nhà dài buồn dễ sợ !
Đi... Đứng... Nằm... Ngồi... Những nỗi chờ trông !
Có kẻ giấu lòng trong sách vở,
Cho người lóng ngóng nỗi hoài mong !

Cứ mãi lặng câm lời không nói,
Tia nhìn chưa dám hiểu lòng nhau.
Thương nghĩ nay mai đời hai lối,
Hận lòng giữ lại để về sau !

Buồn này nối tiếp nỗi buồn kia,
Biết người có hiểu để cùng chia !?
Du du giấc mộng phương bên ấy,
Còn mình thức với ngọn đèn khuya.

Vẫn muốn âm thầm với nỗi riêng,
Nhưng lòng trận sóng dậy triền miên,
Cùng chung một cõi nhân gian ấy,
Chung biển, không chung một chuyến thuyền !
 



Bài #4 - Galang 10/07/1984 
Mặt Trời Mới Mọc

Sáng... Em thức dậy : Mặt trời mới mọc !
Đời có em... đời đẹp vô cùng !
Người có em... người bối rối ngại ngùng !
Tình có em... tình chập chùng khôn tỏ !

Này em khoan vội...Hãy ngồi lại đó...
Cho mắt, hồn anh mở ngõ đón em vào.
Biển lòng anh sóng dạt dào...
Thương em từ một lúc nào không hay.

Tia nhìn em ngã về đây...
Ôi nghe nồng ấm một ngày đang lên...
 
  


 
Bài #5 - Galang 21/07/1984 
Đan Gùi

    Nghìn thương trút xuống đôi tay,
Mắt châu phiến giấy lòng bày nỗi vui.
    Dù thuyền chỉ một dòng xuôi,
Vẫn mơ trăm kiếp đan gùi cho em.

Tay đan long một long hai,
Lòng đan long nghìn long vạn.
Bốn gùi không bao giờ cạn,
Những niềm không bao giờ phai.

Gùi một này nhớ...
                     Nhớ ngắn nhớ dài !
Gùi hai này mong...
                     Mong mãi mong hoài !
Gùi ba này buồn...
                     Buồn vẩn buồn vơ !
Gùi tư này... ư...
                     Không bến không bờ !



Bài #6 - Galang 27/07/1984 
Tôi Là Người Tị Nạn

Này cô bé... bao giờ cô cũng đẹp,
Đâu có cần cô sửa soạn thêm chi.
Bây nhiêu đó lòng người say đủ mệt !
Nửa chừng xuân mà như chớm xuân thì !

Trên biển tóc cô gây nhiều bão tố,
Thuyền tôi quay nghiêng ngã mất phương rồi !
Tóc cô bay trăm sợi trói tim người,
Và cô nhận chìm ai trong sóng tóc !

Này cô bé... tôi là người tị nạn..
Tôi là người tị nạn trái tim cô !
Thuyền trôi đi không thấy bến thấy bờ,
Tôi chỉ thấy mắt cô mà nhắm hướng.

Tóc cô giăng bẫy tình cho tôi vướng,
Lỡ vướng rồi, sao gở mãi không xong.
Cô bé ơi ! Cô có biết gì không ?
Tôi chới với, linh hồn quay quắt.

Tim vẫn đập mà ghìm môi im mắt,
Đắm say này, tôi chôn giấu trong mơ.
Rồi ứa tràn nhỏ xuống những dòng thơ,
Và tôi biết rằng tôi yêu nhiều lắm !

Nửa chừng đời, quay lại nhìn thăm thẳm..
Bài toán lòng, không giải nổi cô ơi !
Thôi ! Về sau, trên vạn nẻo đường đời,
Thầm nghĩ đến, để lòng buồn khôn vợi.


 

Bài #7 - Galang 05/08/1984 
Người ơi !!!

Tôi gọi Người với trăm tình yêu dấu,
Với bao điều sôi nổi ở trong tôi.
Tôi biết tôi liều lỉnh quá đi thôi,
Nhưng khẳng định: Tôi yêu Người ! Yêu lắm !

Dù tôi biết đường đi không nơi đến,
Dù biết Người xem nhẹ tấm tình tôi,
Nhưng cần gì ? Chỉ một nghĩa Yêu thôi...
Chỉ một nghĩa Yêu Người thôi cũng đủ !

Khi mình yêu có nghĩa là dâng tặng.
Đâu có ai phải nợ kẻ yêu mình.
Đâu đòi ai trao đổi những tấm tình.
Yêu chỉ đến khi lòng mình bắt gặp.

Mà ví phỏng đường yêu xuôi thẳng tắp,
Biết lấy gì đo đúng độ say nồng ?
Cớ gì cho sung sướng những phập phòng !?
Làm sao biết cường uy cơn bão nhớ !?
 
 

Bài #8 - Galang 05/08/1984
Đường Tôi Đi

Đường tôi đi còn xa vời vợi,
Còn gian truân vất vả lắm hy sinh,
Còn đòi bao năng lực với nhiệt tình,
Để đóng góp cho ngày mai đất nước

Đường tôi đi rủi may không hẹn trước,
Chuyện sống còn phải đợi đến ngày sau.
Đời tình cờ cho ta được gặp nhau,
Tôi đã thật yêu em, yêu tận tụy !

Em, một đời gót son không vương lụy.
Tôi, ân cần ôm giữ mối tình si.
Hai chúng ta, không chung một lối đi,
Mai xa cách người quên kẻ nhớ

Bên tình riêng lòng tôi còn trăn trở
Việc ngày về khôi phục lại giang san
Mai nếu tôi còn, thù hận đã tan,
Không chung bước thì ta chung đất nước.
 
 

Bài #9 - Galang 06/08/1984 
Hôm Nay Ngày Đầu Cô Đứng Lớp

Hôm nay ngày đầu cô đứng lớp
Cô khoác lên người chiếc áo hồng hoang.
Ngắm trông cô vừa đẹp vừa sang.
Cô lui tới trong phòng không dứt bước.

Cô chạy ra sau... cô quay về trước...
Cô bảo rằng đi... cho quen chỗ mới đổi về (!?)
Thôi đi cô ! Đừng tưởng tôi dốt tôi quê...
Tôi biết rỏ cô khiến người say ngắm !

Ánh mắt long lanh ! Nụ cười đằm thắm !
Ngõ hồn tôi thêm đậm dấu chân cô.
Cô tung tăng như cô bé ngây thơ,
Ôi cô đẹp huyền mơ như thần thoại !

Chỉ thế thôi tôi đã đành chiến bại,
Bao giận phiền phút chốc bốc thành hơi.
Tôi gọi thầm "Cô bé của tôi ơi !
Cô dậm nát hồn tôi trong mỗi bước !"


 
Bài #10 - Galang 11/08/1984 
Hôm Nay Ngày Đầu Cô Đứng Quán

Hôm nay ngày đầu cô đứng quán
Cô khoác lên người phong dáng dịu dàng
Ngắm trông cô vừa đẹp vừa ngoan
Khiến cho khách qua đường không vội bước !

Cô quán ơi... rượu nồng đâu ai chuốc,
Mà cớ gì lòng khách bổng ngà say !
Khi ra về... hồn khách bỏ quên đây,
Và hương sắc nhạc cười day áo khách !

 

Bài #11 - Galang 19/08/1984 
Sấm Chớp... Tình yêu...

Trời chưa sáng cơn mưa nào ập đến,
Có làm em lơi giấc ngũ không em ?
Có làm em nghe vụn vỡ trời đêm ?
Cơn sấm chớp: tình yêu anh rực sáng !

   Anh yêu em đâu phải chờ năm tháng,
   Một thoáng trao lời mà choáng váng hồn mau.
   Cứ ngỡ lòng đã hẹn đến nghìn sau,
   Cùng kết ước từ đâu trăm kiếp trước.

      Nhưng em ơi... anh hiểu mình lỗi bước,
      Nên yêu em xin chỉ được yêu em !
      Đừng tham lam ! Đừng ước muốn gì thêm !
      Đời đã sẵn mỗi người riêng một ngõ.

Người hôm nay đan nỗi sầu vạn cổ
"Chí lớn không đầy đôi mắt giai nhân !"


 
Bài #12 - Galang 09/09/1984 
Bên Giấc Thu Mơ

Đêm qua mơ... Tôi ngồi xuống bên Người,
Nhìn khuôn mặt lắng chìm trong mái tóc.
Người đẹp tự nhiên không cần chăm sóc,
Ôi mơ màng như trăng ngũ trong mây.

Hởi người của tôi... sao trăng tình quá !
Cho bóng mây kề dáng điệu lã lơi !
Chỉ lúc này đây, khi thuyền mộng xa khơi,
Tôi mới dám bên Người say đắm !

Để nhìn cho tận mặt.
Để nhìn cho tận mắt.
Cho tận ngọn nguồn yêu thương ngây ngất.
Cho cả hồn tôi quyện ướp lấy hương Người

Thương làm sao !
Yêu làm sao !
Lòng Người ở đâu ?
Hồn Người ở đâu ?
Kìa tôi đây đang ở bên Người.

Người có nghe gì không...
   Lòng tôi đang ca hát ru người.
Người có thấy gì không...
   Hồn tôi đang bay nhảy quanh Người.

Tôi muốn rắc xuống khuôn mặt ngây thơ
Nghìn nụ thương nghìn nụ nhớ bơ vơ,
Những nụ yêu nồng trên môi trên má.
Nhưng e nỗi xôn xao làm lay động giấc thu mơ.
 
 

Bài #13 - Galang 09/09/1984 
Chiếc Đèn Trung Thu

Người ơi Người... Trung Thu rồi đó !
Trời Trung Thu thắp sáng những trăng sao.
Người hôm nay có đốt chiếc đèn nào ?
Xin đôi mắt, cho khung trời rực rở !

Chiếc Đèn Trung Thu "Trái Tim Tôi Yêu Người Mê Mãi"
Tôi thắp bằng dòng máu chảy trong tôi !

Đèn tôi chưa sáng vì lời tôi chưa xứng,
Chưa bày được ý, chưa chứng được lòng.
Nhưng hảy cầm đi ! Tôi dâng tặng người không.
Cho tôi được vui mừng và được sống.
 
Cho hơi thở ngày mai còn ấm nóng.
Dù chẳng đáng gì, nhưng tài sản riêng tôi.
Hảy dậy ! Hảy cầm ! Hảy lấy ! Người ơi... !!
Trong ngày hội những trái tim gặp gỡ !
 
Vậy mà sao vẫn muôn trùng cách trở
Giữa Tôi-Người là trăm núi nghìn sông !
Trăng đã tròn đầy nỗi chờ mong,
Sao Người vẫn say nồng giấc ngũ !? 


 
Bài #14 - Galang 15/09/1984 
Say !
 
Tôi là người...
                       Người say quá trớn !
Ôi tôi say...
                       Say nỗi nhớ Người !
Tôi mềm tim...
                       Mềm óc nỗi yêu Người !
Thân xác đứng...
                       Mà linh hồn nghiêng ngã !

Ôi trí tuệ tôi mơ hồ mệt lã
Nỗi say hồn say bóng vì Người.
May mắn sao còn đây trái tim tươi,
Tôi biết rỏ nó yêu Người chắc chắn !

Kìa cánh cửa tim tôi còn mở sẵn,
Đợi chờ Người gieo từng bước chân êm.
Rồi thoáng ngang... bóng rớt ngã trên thềm...
Thôi cũng đủ để nó còn gắng đập !

Người cho nó rộn rả...
Người cho nó se thắt...
... Trong từng ngày Người đến.
... Trong từng ngày Người qua.

Và tôi hiểu một điều rất sâu xa
"Khi trái tim còn yêu nghĩa là tôi còn sống"
 
 
 
Bài #15 - Galang 15/09/1984 
Biết Nói Thế Nào Đây !
 
Tôi nhìn Người
     Bằng nỗi say mê trong đời bắt gặp.
Tôi mong Người
     Trong cơn tuyệt vọng đợi chờ.
Tôi nhớ Người
     Những xa gần lẩn quẩn.
Nhưng để rồi...
    Tôi nhận những thờ ơ !

Người vẫn ngồi đó,
Xoay lưng cúi mặt.
Tôi đang bước qua,
Say lòng đắm mắt.
Sao thật là gần !
Sao thật là xa !

Quay lại Người ơi... !
Ngoảnh lại Người ơi... !
Xoa dịu giùm Tôi...
Trăm thương ngàn nhớ !
Cất nhẹ giùm Tôi...
Trăm ngại nghìn phiền !

Người chỉ quay đi
Mà Tôi ngở mình bị đời bỏ mặc !
Người chẳng ngoảnh nhìn
Để Tôi trơ trọi giữa chốn đời đông !

Biết nói thế nào đây...?
Biết nói thế nào đây...!
Khi lòng Người đang khép kín,
Khi yêu thương làm cuống quýt lời Tôi !

(Đã được phổ nhạc bởi chính tác giả)
 
 
 
 Bài #16 - Galang 30/09/1984 
Nếu Là

      Nếu là Nắng...
Tôi xua tan cơn giá lạnh buổi hừng đông,
Vời em dậy, cuộc đời mong em đó.
Buổi trưa em đi cho áo em thắm đỏ,
Như đóa mười giờ nho nhỏ bên đường.
Phơn phớt hoàng hôn lóng lánh mắt em thương,
Cho tôi thấy hồn tôi nương đáy mắt.

     Nếu là Gió...
Tôi nâng em từng bước chân đi,
Cho em vững, một đời không vấp ngã.
Cho lá mùa thu làm mưa bay lả tả,
Tô điểm khung trời em dõi mắt xa trông.
Đối lại tình tôi, em có nghĩ gì không ?
Xin qua nhẹ đời em cơn gió thoảng !

     Nếu là Mưa...
Tôi giữ em ở lại trong nhà,
Mặc kẻ nhớ, người mong em khắp ngõ.
Mỗi bận đi về trơn lầy gót nhỏ,
Đẹp làm sao rón rén dáng em qua.
Có buổi nào, khi hứng giọt mưa sa,
Em chợt hiểu tình tôi như thế đó ?

     Nếu là Tôi...
Hởi người em gái nhỏ
Có bằng lòng tôi ngỏ ý thương em,
Có bằng lòng tôi tha thiết gọi tên,
Khi nỗi nhớ tràn đầy trong tim óc.
Dù chẳng một đời xe tơ kết tóc,
Tôi vẫn là Tôi yêu em mãi không thôi !
 
 
 
Bài #17 - Galang 11/10/1984
Bốn-Mùa-Thay-Sắc-Áo
 
Rừng núi Galang bốn mùa thay sắc áo
"Cô bé nhà tôi" thay đổi bốn mùa.
Ga Một Ga Hai chợt nắng chợt mưa
Cho "Kẻ nối hai miền" say nắng gió !

Áo bé hôm nay kết hoa xanh đỏ,
Trang điểm cuộc đời rực rở mùa Xuân,
Chao động sóng lòng.. Bờ bãi bâng khuâng...
Vườn trăm quả sao bé trao.. trái đắng !?

Áo bé hôm nay pha màu Hạ nắng,
Đốt cháy bùng lên nỗi nhớ không nguôi.
Mổi bước chân qua cây cỏ reo vui..
Mà bé để.. hồn tôi héo hắt !

Áo bé hôm nay hồng hoang nhuộm sắc,
Vóc ngọc thân ngà ươm nắng thu vàng.
Lộng gió hoàng hôn xào xạc âm vang
Những chiếc lá bảo rằng tôi si bé !

Áo bé hôm nay trắng màu lặng lẽ
Đón gió đông về se lạnh từng cơn.
Nhớ bé nhiều hơn ! Thương bé nhiều hơn !
Nhưng bé sẽ cùng ai chia ấm lạnh !?

Mai xa cách phương trời cô quạnh,
"Cô bé nhà tôi" chạnh nhớ gì tôi ?
Một kẻ sông hồ gió núi mây trời,
Lòng vẫn nhớ Bốn-Mùa-Thay-Sắc-Áo.


--- END ---
* Kết thúc trang những bài thơ Galang 1984 *
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét