CALI 1999

Kỳ Ngọc Thanh Vân
 
 

Cali 10/05/1999 
Hấp Tấp

Anh xoãi hồn dài trên sóng thời gian,
Đời xô giạt bến bờ năm tháng lạ.
Em thoắt hiện ra như là nắng hạ,
Nắng Cali nên ấm... dịu... mong manh...

      Em đánh thức anh cảm xúc ngày xanh,
      Che gió ngọn nến hồng chừng sắp tắt.
      Trong buổi chiều thu héo vàng hiu hắt,
      Em ngoan hiền duyên dáng nửa chừng xuân.

Chỉ thoáng đầu tiên nhưng thấy thật gần,
Anh hấp tấp bước chân người viễn khách.
Khi vấp ngã soi gương rồi thầm trách
Hiên tóc điểm màu sao vẫn thơ ngây !

      Tất cả chỉ là huyển mộng mây bay,
      Lời em nói vẫn là lời với khách.
      Cuộc sống khắc khe định ra khoảng cách,
      Chỉ lòng anh gần gủi quá mà thôi.

Cứ ngở đâu thân thiết chẳng xa xôi,
Dù phút chốc nhưng dạt dào thương cảm.
Nhen nhúm cho nhau thêm nhiều can đảm,
Đối diện với đời: manh áo, bát cơm.

      Nhưng bây giờ anh hiểu chẳng giản đơn,
      Đời phức tạp như lòng người phức tạp !
      Anh biết tìm đâu ra câu giải đáp ?
      Bài toán nhân gian khó lắm em ơi !



Cali 05/11/1999 
Khắc Khoải...

Ta đã trãi qua từng cay nghiệt ấy...
Có lẽ nào chưa đủ nghĩa đau thương !?
Có lẽ nào còn thiên lý đoạn trường !?
Hay óc loạn tim tan Đời mới hả !?

      Thủa thành niên mơ bao điều cao cả,
      Ghé vai vào chia sẽ gánh càn khôn.
      Miệng niệm câu chân cứng đá mềm,
      Lòng phóng mở đâu kể điều thua thiệt.

Lý tưởng hành trang dặm dài mãi miết,
Hương đời thơm men mật lịm hồn say !
Có bao giờ biết nắm lại bàn tay...
Cũng chẳng tiếc máu xương cùng năm tháng.

      Lòng yêu Người và thương Đời vô hạn,
      Lội chung dòng khổ ải kiếp nhân sinh.
      Vách tim son ghi se sắt chữ tình,
      Dòng máu thắm không nhiễm điều cay hận.

Và cứ thế suốt đời luôn lận đận,
Nỗi cơ đơn tím ngắt chuổi ngày xanh !
Giọt lệ thơ ngây giọt lệ trưởng thành,
Sao chẳng thấy lằn ranh nào cách biệt.

      Vì yêu Đời yêu Người ta chẳng tiếc,
      Nhưng cả hai quay mặt ngoảnh nhìn đi !
      Sóng cả buồm chao, hốt hoảng hồ nghi...
      Ta đã ghé toàn bến bờ hoang tưởng.

Đau đớn làm sao thuyền đời mất hướng !
Và... kẻ biết yêu không yêu được bao giờ !
Thực tế lạnh lùng bạc đãi mộng mơ.
Ta khắc khoải đợi chờ hơi thở cạn !



--- END ---
* Kết thúc trang CALI 1999 *
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét